Phụng vụ Lời Chúa Tuần XXI Thường niên

Trọng kính Cộng đồng Dân Chúa

Trọng kính Cộng đồng Dân Chúa

Để cùng với Giáo Hội cử hành PVLC Chúa Nhật 24/8/2025 và Tuần XXI Thường Niên,

trước hết chúng ta hãy đọc bài chia sẻ của ĐTGM Ngô Quang Kiệt cho  Chúa Nhật 24/8/2025,

sau đó chúng ta theo dõi PVLC cả tuần  XÌ Thường niên ở những cái links đính kèm.

VÀO KHUNG CỬA HẸP  

I.TẤM BÁNH LỜI CHÚA

- Is 66,18-21

- Dt 12,5-7.11-13

Lc 13, 22-30

II.TẤM BÁNH CHIA SẺ

Trong mùa thi vào đại học vừa qua, có nhiều bạn học sinh đã bị chứng suy dinh dưỡng, mất ngủ, thậm chí bị tâm thần. Lý do là các bạn phải học rất nhiều, phải phấn đấu để được vào đại học. Đại học hiện tại là một khung cửa hẹp. Trường lớp có ít mà số lượng sinh viên mỗi năm mỗi tăng. Thế nên các học sinh phải hết sức phấn đấu mới được vào.

Cảnh các thí sinh chen chúc trước các cổng trường đại học làm tôi nhớ đến bài Tin mừng hôm nay. Ai muốn vào Nước Trời cũng phải đi qua khung cửa hẹp.

Cửa hẹp không phải vì Nước Trời chật hẹp. Nước Trời rộng mênh mông, có thể đón tiếp tất cả mọi người. Nhưng không phải tất cả mọi người vào được, vì vào Nước Trời đòi có những điều kiện cần thiết. Cửa hẹp chính là để tuyển lựa những người có phẩm chất thích hợp với Nước Trời. Ai muốn vào Nước Trời phải phấn đấu.

Trước hết phải phấn đấu hạ mình xuống. Ở đời người ta thường phấn đấu để vươn lên. Người ở địa vị thấp phấn đấu để được địa vị cao. Người hèn kém phấn đấu để được trọng vọng. Người phải phục vụ phấn đấu để được người khác phục vụ mình. Nhưng trong Nước Trời thì ngược lại. Phải phấn đấu để đi xuống. Phải phấn đấu để tìm chỗ thấp hèn nhất. Phải phấn đấu để phục vụ anh em. Như lời Chúa dậy: "Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống. Ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên" (Lc 14, 11). "Khi anh được mời, hãy ngồi vào chỗ cuối" (Lc 14, 10). "Ai lớn nhất trong anh em, thì phải nên như người nhỏ tuổi nhất, và kẻ làm đầu thì phải nên như người phục vụ" (Lc 22, 26). "Ai không đón nhận Nước Thiên chúa với tâm hồn một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào" (Mc 10, 15).

Sau đó phải phấn đấu để bé nhỏ lại. Thông thường ở đời người ta phấn đấu để to ra. Ai có nhà nhỏ phấn đấu để có nhà lớn hơn. Ai có ruộng vườn nhỏ cũng phấn đấu để vườn ruộng lớn rộng thêm. Ai cũng phấn đấu để có nhiều của cải hơn, có nhiều bằng cấp hơn, có nhiều đặc quyền đặc lợi hơn. Trái lại, người muốn vào Nước Trời phải phấn đấu để trở nên bé nhỏ. Phải phấn đấu để trở nên nghèo. Phải phấn đấu để bỏ bớt của cải đi. "Hãy đi bán tài sản của anh và đem cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi" (Mt 19, 21). "Phúc thay ai có tinh thần nghèo khó, vì Nước Trời là của họ" (Mt 5, 3).

Cửa vào Nước Trời hẹp vì được làm theo kích thước của Chúa Giêsu.

Cửa này thấp vì Chúa Giêsu đã hạ mình thẳm sâu. Là Thiên chúa, Người đã tự nguyện trở nên người phàm. Từ trời cao, Người đã tự nguyện xuống nơi đất thấp. Là Thày, nhưng Người đã tự nguyện trở nên người phục vụ. Vô cùng thánh thiện nhưng Người đã để bị đối xử như một đại tội phạm. Người đã bị vùi dập xuống tận bùn đen.

Cửa này bé vì Chúa Giêsu đã trở nên bé nhỏ. Người đã sinh ra nghèo, sống nghèo và chết nghèo. Người đã bị bóc lột hết, không phải chỉ quần áo mà cả uy tín và danh dự.

Chúa Giêsu đã mở đường về Nước Trời. Muốn vào Nước Trời chẳng có con đường nào khác ngoài con đường Chúa Giêsu đã đi. Chẳng có cửa nào khác ngoài khung cửa hẹp mà Chúa Giêsu đã qua. Ai muốn qua đó cũng phải noi gương Người phấn đấu hạ mình thẳm sâu và thu mình thành bé nhỏ nghèo hèn. Chỉ những ai hạ mình khiêm tốn và từ bỏ hết cái tôi cồng kềnh ích kỷ mới qua được khung cửa hẹp mà vào Nước Thiên Chúa.

Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con biết "từ bỏ mình, vác thập giá mình" mà theo Chúa. 

III.TẤM BÁNH HOÁ NHIỀU

1- Cửa Nước Trời rất hẹp. Bạn có thấy mình còn cồng kềnh không?

2- Bạn thấy mình cần phải từ bỏ những gì để có thể gọn nhẹ tiến qua cửa hẹp?

3- Tuần này bạn sẽ phấn đấu làm gì để từ bỏ mình?

4- Chúa Giêsu đã làm thế nào để đi vào khung cửa hẹp?


Tuần XXI Thường Niên 

(xin bấm vào hàng chữ trên đây để theo dõi các bài chia sẻ PVLC và hạnh thánh trong tuần, nếu cần) 

Chúa Nhật

Phần rỗi đời đời - Đừng tưởng bở!  https://youtube.com/live/gOV9g0Vwqcw

CNXXIC.mp3 / https://youtu.be/1DTsKyip8ew

DTCPhanxico-HuanTuTruyenTinCNXXIC.mp3 / https://youtu.be/3X9RF3VR_ug

LeThanhBatolomeoTongDo.mp3 / ThanhNathanaelBatolomeoTD.mp3 / https://youtu.be/ZJaOjBx2Wf8 (24/8) 

Trong Tuần 

TN.XXIL-2.mp3 (2018) / MTN.XXI-2.mp3 (2021)

ThanhLouisVuaNuocPhap.mp3 / https://youtu.be/Uzm7iLU61a4 (25/8 - Thứ Hai) 

TN.XXIL-3.mp3 

TN.XXIL-4.mp3

ThanhMonica.mp3 / https://youtu.be/WZDdxBLVeno (27/8 - Thứ Tư

TN.XXIL-5.mp3

LeThanhAugustino.mp3 / ThanhAugustino.mp3 / https://youtu.be/mFCE5K14Ewo (28/8 - Thứ Năm) 

TN.XXLI-6.mp3

ThanhGioanTayGiaBiChatDau.mp3 / https://youtu.be/wYiyX3GpUq8 (29/8 - Thứ Sáu) 

TN.XXIL-7.mp3

0

SUY NIỆM CẢM NGHIỆM

Phụng Vụ Lời Chúa cho Chúa Nhật XXI Thường Niên Năm C hôm nay liên quan đến phần rỗi vô cùng quan trọng của loài người. Vấn đề then chốt được một ai đó hỏi Chúa Giêsu, khi Người “rảo qua các đô thị và làng mạc, vừa giảng dạy vừa đi về Giêrusalem” rằng: "Lạy Thầy, phải chăng chỉ có một số ít sẽ được cứu độ?".

Chúa Kitô đã không trực tiếp trả lời dứt khoát là nhiều hay ít, dù người đặt vấn nạn, theo chiều hướng và ý nghĩa của câu nghi vấn nhưng có tính cách khẳng định của người này, xu hướng về “ít” chứ không thể nào nhiều được. Cũng căn cứ chiều hướng của vấn nạn này thì người đặt câu hỏi không cho rằng “ít” người được rỗi là vì ơn cứu độ của Thiên Chúa vô cùng cao quí, nên “ít” người xứng đáng lãnh nhận và khó có thể lãnh nhận, ngoại trừ một số “ít” có thể lãnh nhận, do công khó của họ, điển hình nhất là thành phần luật sĩ và biệt phái Do Thái vẫn tự nhận mình là công chính!

Thế nhưng, câu kết của Bài Phúc Âm hôm nay là lời cảnh báo cho thành phần tự nhận mình là công chính, tưởng rằng ơn cứu độ là do tự sức mình mà được, hơn là do Thiên Chúa ban cho những ai tin tưởng vào Ngài: “có những người sau hết sẽ trở nên trước hết và những người trước hết sẽ nên sau hết".

Người sau hết trở nên trước hết” đây là ai, nếu không phải là một người thu thuế lên đền thờ cầu nguyện, không dám ngước mắt lên, chỉ biết đấm ngực ăn năn thống hối, chân nhận mình là một tội nhân đáng thương, nên khi ra về đã trở nên công chính, trong khi đó, người biệt phái nghênh ngang trong đền thờ, chẳng những khoe khoang đủ thứ về công trạng của mình, mà còn tỏ ra khinh bỉ người khác: “tôi không phải như tên thu thuế kia”, nên cuối cùng người biệt phái lên đến thờ cầu nguyện này đã thuộc về hạng của “những người trước hết nên sau hết”.

Thật vậy, đúng như lời Chúa Giêsu khẳng định ở cuối Bài Giảng Trên Núi được Phúc Âm Thánh Mathêu ghi lại ở đoạn 7, thì “không phải cứ kêu lạy Chúa, lạy Chúa mà được vào Nước Trời… mà là làm theo ý Thiên Chúa”. Bởi vậy, thành phần tự coi mình là công chính, tưởng rằng nhờ đó mà họ có quyền “xin mở cửa cho chúng tôi”, lại không ngờ bị hoàn toàn phủ nhận và ruồng bỏ: “Chủ sẽ trả lời các ngươi rằng: 'Ta không biết các ngươi từ đâu tới'”.

Cho dù bấy giờ họ có nại lý do việc lành phúc đức của mình: “’Chúng tôi đã ăn uống trước mặt ngài và ngài đã giảng dạy giữa các công trường chúng tôi'. Nhưng chủ sẽ trả lời các ngươi rằng: 'Ta không biết các ngươi tự đâu mà tới, hỡi những kẻ làm điều gian ác, hãy lui ra khỏi mặt ta'. Khi các ngươi sẽ thấy Abraham, Isaac, Giacóp và tất cả các tiên tri ở trong nước Thiên Chúa, còn các ngươi bị loại ra ngoài, nơi đó các ngươi sẽ khóc lóc nghiến răng. Và người ta sẽ từ đông chí tây, từ bắc chí nam đến dự tiệc trong nước Thiên Chúa’”.

Đúng thế, thành phần tưởng mình là ngon lành, tưởng mình thuộc về số “ít” được rỗi này, như Chúa Kitô ám chỉ trong Bài Phúc Âm hôm nay: "Các ngươi hãy cố gắng vào qua cửa hẹp, vì Ta bảo các ngươi biết: nhiều người sẽ tìm vào mà không vào được”. Họ chính là những người “tìm vào (ở chỗ giữ luật) mà không vào được (ở chỗ tự công chính hóa)”, hơn là tin vào Đấng ban ơn cứu độ cho họ. Và đó cũng chính là “cửa hẹp” họ cần phải “vào qua”, nghĩa là họ cần phải hoàn toàn tin tưởng vào một mình Chúa hơn là tự phụ vào bản thân mình, một lòng tin tưởng biến họ trở thành bé nhỏ, hèn mọn đáng thương trước nhan Chúa, trước Lòng Thương Xót Chúa, như người thu thuế lên đền thờ cầu nguyện.

Vì ơn cứu độ là của Chúa và do chính Chúa ban, chứ không phải của riêng ai và do công lênh của ai, nên ơn cứu độ có tính cách phổ quát  (universal), tính cách công giáo (catholic), nhất là đối với những ai tin vào Ngài, dù họ là dân Do Thái đã từng được Chúa mạc khải trong suốt giòng lịch sử cứu độ, hay dân ngoại, như Chúa Kitô đã khẳng định và tiên báo trong Bài Phúc Âm hôm nay: “người ta sẽ từ đông chí tây, từ bắc chí nam đến dự tiệc trong nước Thiên Chúa’”. Bởi thế, không phải tất cả dân ngoại đều hư đi, chỉ có dân Chúa mới được cứu độ, vì được Ngài tuyển chọn và tỏ mình ra cho hơn các dân ngoại khác.

Do đó, dù là dân Do Thái, hay Kitô hữu đã lãnh nhận phép rửa và thuộc về Kitô trong Giáo Hội, họ cũng chưa chắc được cứu độ, nếu họ không trung thành với đức tin của họ, không sống đúng với những gì họ tin tưởng, trong việc từ bỏ con người cũ là bản thân đã vướng mắc nguyên tội của họ, và mặc lấy con người mới là Đức Kitô, biết chấp nhận làm theo ý Cha trên trời trong hết mọi sự và cho đến cùng.

Nhờ đó, khi bị thử thách đức tin bởi Thiên Chúa, họ có thể chẳng những không nản mà còn gia tăng đức tin hơn bao giờ hết, đúng như những gì Kitô hữu giáo đoàn Do Thái được khuyên nhủ trong Bài Đọc 2 hôm nay:

Anh em thân mến, anh em đã quên lời yên ủi tôi nói với anh em, như nói với những người con rằng: ‘Hỡi con, con chớ khinh thường việc Chúa sửa dạy, và đừng nản chí khi Người quở trách con; vì Chúa sửa dạy ai là kẻ Người yêu mến, và đánh đòn kẻ mà Người chọn làm con’. Trong khi được sửa dạy, anh em hãy bền chí. Thiên Chúa xử sự với anh em như con cái: vì có người con nào mà cha không sửa phạt. Ngày nay, hẳn ai cũng coi việc sửa dạy là nỗi buồn khổ, hơn là nguồn vui, nhưng sau này, nó sẽ mang lại hoa quả bình an công chính cho những ai được sửa dạy”.

Một khi ý thức được ơn cứu độ vô cùng cao quí Chúa ban, cho chung loài người, bao gồm cả bản thân mình, chứ không phải chỉ ban cho bản thân mình thôi, và phần rỗi vô cùng quan trọng của con người, thì chúng ta không thể nào không cùng với toàn thể nhân loại nói chung và dân ngoại nói riêng, vang lên tâm tư của Bài Đáp Ca hôm nay:

1) Toàn thể chư dân, hãy khen ngợi Chúa! Hết thảy các nước, hãy chúc tụng Người.

2) Vì tình thương Chúa dành cho chúng tôi thực là mãnh liệt, và lòng trung thành của Chúa tồn tại muôn đời.